Di sản J._M._W._Turner

Turner để lại một số tiền nhỏ mà ông hi vọng sẽ được dùng để hỗ trợ các “nghệ sĩ suy tàn”. Ông dự định xây một căn nhà tế bần với phòng tranh để trưng bày một số tác phẩm của mình ở Twickenham. Di chúc của ông được đem ra tranh chấp và sau một lần ra tòa năm 1856, các em họ ông – trong đó có Thomas Price Turner – được hưởng một phần tài sản của ông.[21] Một phần tài sản khác được đem đến Học viện Hoàng gia và thỉnh thoảng được dùng để trao tặng Huân chương Turner cho học viên. Các bức vẽ đã hoàn thiện của ông được di tặng cho Anh Quốc. Ông cũng có ý định xây một phòng tranh đặc biệt để trưng bày những tác phẩm trên, nhưng việc này không thành do những bất đồng liên quan đến địa điểm xây. Hai mươi hai năm sau ngày ông mất, Quốc hội Anh thông qua một đạo luật cho phép các bảo tàng ngoài Luân Đôn mượn tranh của ông. Việc này đã bắt đầu quá trình phân tán các tranh của Turner, trái với ý nguyện của ông là giữ chúng ở một chỗ.Năm 1910, phần chính di sản của Turner gồm các bức vẽ dang dở được tái lưu cất ở Chái Duveen Turner ở Phòng Triển lãm Nghệ thuật Anh Quốc gia (giờ là Tate Britain). Năm 1987, một chái mới là Phòng triển lãm Clore được mở cửa ở Tate để lưu giữ di sản của Turner, tuy nhiên một số tranh quan trọng nhất vẫn còn được cất ở Phòng triển lãm Quốc gia. Càng ngày, tranh của Turner càng được đem cho mượn ở nhiều nơi, trái với mong muốn của ông là cất giữ chúng ở Phòng Triển lãm Turner vĩnh viễn.Trong khoảng thời gian từ năm 1976 – 1982, Nhà thờ Thánh Mary ở Battersea lắp thêm một cửa sổ kính ghép màu để tưởng nhớ Turner.[22] Cả Nhà thờ Thánh Phao-lô, Học viện Hoàng gia Nghệ thuật lẫn Bảo tàng Victoria và Albert đều giữ tượng tạc hình ông.